- Mấy hôm rồi chắc em đói tình lắm phải không? Hôm nay anh bù cho em nghe. Hì Hì.
Phấn nhoai người cố giằng dây trói miệng ú ớ không ra lời, Tư Lắm vuốt nhẹ hai bầu vú cô cười hì hì:
- Em đừng lo thằng Tài nó bị anh ép uống say mềm rồi sẽ không quấy rầy chúng ta đâu cưng.
Hai bàn tay Tư Lắm chợt túm hai cổ áo Phấn xé mạnh làm nút áo đứt tung, bộ ngực trần không gì nịt đỡ bật ra rún rẩy một cách no căng, hắn co giật trước da thịt trắng nõn nà và cặp vú như hai quả đào tiên tuyệt đẹp của cô còn cô chỉ biết nấc lên hổ thẹn, cả người cô run bần bật bởi sự sờ mó của đôi bàn tay chai sạn trên da thịt mẫn cảm, những cơn đau rưng rức dậy lên từ cặp vú theo sự nhào bóp của gã đàn ông khiến cô phải oằn oại rên rỉ. Tư Lắm áp hẳn bộ mặt râu ria chơm chởm lên khuôn ngực mịn nõn như sa tanh của Phấn hít hà liếm láp một cách thèm thuồng, hắn vê ngược hai bầu vú lên cho nuốm vú dãnh lên và bú mút say sưa như trẻ con khát sữa, một cơn sóng tởm lợm xộc lên trong cơ thể cô, nước mắt uất nhục sợ hãi trào ra khoé mắt khiến mọi vật nhoà đi trước cô, cả người cô trân cứng giữa day dứt và bất lực. Cái miệng nhớp nháp của Tư Lắm chùn chụt tiến dần xuống rốn rồi bụng Phấn, hai bàn tay hắn vuốt dọc theo thân cô và lòn vào dưới lưng quần cô, chiếc quần tụt dần…tụt dần…đôi chân cô co quắp quýnh quàng…”sột” cái quần dài phũ phàng rời khỏi đôi chân mập dài thuôn thả của cô…dù cố sức cách mấy hai đùi cô cũng phải mở bẹt ra dưới sức mạnh của gã đàn ông đang khát dục, cô gào lên ú ớ dưới nắm giẻ khi cái miệng tham lam tách đôi cửa mình cô ra, sự nhột nhạt cùng đau tê tái như rứt từng mảnh thịt ở nơi chốn thầm kín nhất làm cô vật vã giẫy giụa…Mồ hôi tươm như tắm làm môi Phấn mặn chát, thân dưới cô căng cứng thắt nghiến, cơ thể cô dập dồn kích động không thể kềm nén, Tư Lắm trườn lên thể xác hừng hực mẩy mọng của cô, lồng ngực vạm vỡ của hắn ép lên bộ ngực êm ái phập phồng hổn hển, cô nhận thức cái đầu tù tù của dương vật hắn chạm lên khe thịt ướt đẫm của mình, bộ mặt hắn si dại kề sát mặt cô, trong thâm tâm cô vang lên tiếng kêu tuyệt vọng “Không!…Không!…”…Trong phút giây tuyệt vọng nhất bên tai cô vang lên tiếng “Hực” lớn và cơ thể nặng chịch đè nặng trên Phấn như bị giật tung đi, cửa mình cô trống trải, cô mở mắt bàng hoàng cố nhoai dậy thì nhìn thấy Tư Lắm đã nằm co rúm dưới sàn còn Tài thì đứng đó ánh mắt đầy vẻ căm giận tay còn cầm con dao đầy máu run run…
Nụ chỉ biết ôm vai bạn vỗ về, côcảm thông được nỗi khổ của Phấn lúc này, bản thân thì suýt bị cưỡng dâm còn chồng lại bị bắt vì tội đả thương người, gia đình êm ấm giờ đang tan nát. Nụ nói:
- Mày đừng khóc nữa! Tao nghĩ anh Tài sẽ không sao đâu!
- Híc…Thằng khốn đó giờ còn trong bệnh viện…nhát dao khá sâu không biết có chết không…híc…nếu hắn chết thì anh Tài…hu hu…
- Tao tin người ta sẽ châm chước mà, chính tên khốn đó phạm tội còn ảnh chỉ vì muốn cứu vợ thôi.
- Giờ tao không biết làm sao nữa Nụ ơi…híc…tao lo cho anh Tài quá…híc…
Nụ thở dài:
- Nếu tao không bận chuyện sinh nhai tao sẽ lên đây ở với mày vài hôm để mày có bầu bạn.
- Thôi khỏi. Tao tự lo cho mình được mà. Tuy tao không biết gì nhưng tao sẽ làm hết mình giúp anh Tài…Tao tự lo được…Cám ơn mày…
Hai người bạn gái ngồi yên lặng mang nặng tâm sự. Trời đã về chiều và đầy mây đen như báo hiệu một cơn mưa đầu mùa sắp đến.
Chiếc quạt máy trên trần chạy chậm chạp lừ đừ chẳng làm cho căn phòng mát mẻ thêm chút nào, cũng may nơi đây rất ít đồ đạc, ngoại trừ hai cái bàn làm việc mà mấy cái ghế chẳng còn gì.
Hai Dần lắc đầu ngoày ngoạy đưa trả tờ đơn lại cho Phấn, hắn như khó xử nói:
- Chuyện này lớn quá, người tên Tư lắm giờ vẫn còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm làm sao tôi giải quyết cho chồng cô tại ngoại hầu tra chứ!
Phấn cố nài nỉ:
- Mấy hôm nay tôi vẫn vào ra bệnh viện lo lắng cho hắn ta, tôi nghe nói hắn sẽ không chết đâu mà, xin ông giúp dùm.
Hai Dần đứng lên chấp tay sau đít đi ra cửa sổ nói:
- Chúng tôi chưa điều tra xong đâu có thả ra được, tôi biết tên Tư Lắm là người có lỗi trước nhưng đả thương người dù là tự vệ vẫn phải có tội mà.
- Tất cả tiền thuốc men chúng tôi xin chịu hết mà. Chồng tôi chỉ tự vệ cứu người thôi đâu có tội gì lớn lao lắm. Xin ông nghĩ cách giúp dùm chúng tôi mang ơn không hết. Ở đây chỉ có ông là người có quyền, ông nói được là được mà.
Hai Dần đi vòng ra sau ghế Phấn ngó nghiêng rồi cúi xuống nói nho nhỏ:
- Thật ra không phải không có cách, không chừng còn trắng án nữa kìa, nhưng ở đây không tiện nói. Tối nay cô đến Karaoke Hương Xưa chúng ta cùng bàn bạc được không?.
Phấn như người chết đuối vớt được cọc, cô mừng quá đứng dậy cảm ơn rối rít rồi ra về, lời hứa của người có quyền nhất cái thị xã này đủ làm cô nhẹ nhỏm. Hai Dần trở về bàn nhìn theo bóng Phấn đi xa miệng nở nụ cười thâm hiểm.
Căn phòng Karaoke này là VIP nhất trong quán, chỉ nhìn cách bài trí cũng đủ biết, salon thì rộng lớn êm ái như sofa, sàn trải thảm nhung mượt, trên vách là những chiếc đèn pha lê hồng tạo không khí ấm cúng lãng mạn, máy lạnh chạy hết công suất nên dù bên ngoài trời oi nồng nhưng không khí ở đây thật tươi mát. Nhìn chai rượu mạnh trên bàn và hai cái ly đã rót đầy Phấn e ngại, cô chưa từng đến những chỗ như vầy huống chi lại chỉ một mình với một người đàn ông xa lạ, giờ còn uống rượu ca hát làm sao cô không lo cho được, nhưng đã đến đây không lẽ lại bỏ về như vậy sẽ làm Hai Dần mích lòng mà như thế là hại anh Tài rồi. “Thôi kệ! Tới đâu thì tới!” Phấn thầm nghĩ. Hai Dần chọn xong mấy bài hát rồi nâng ly rượu nói: