Ngôi miếu nằm trơ trọi cạnh bên một dòng suối nhỏ, nhờ vậy mà hai chị em có nước rửa ráy sạch sẽ trước khi mở cánh cửa gỗ sơn son thếp vàng để vào trong miếu. Sau bệ thờ là một khoảng trống chừng 4m2, nơi tường có một lỗ tròn thông gió đón nhận ánh trăng vằng vặc hắt vào ; trong lúc chị My đang trầm tư lâm râm khấn vái trước bệ thờ thì Lợi thấy được trong gầm sau bệ thờ nào là chiếu, nào là mền gối lại có thêm vài gói mì chay, nồi, bếp dầu lò xo, tô, đũa và kể cả diêm quẹt. Vậy là đầy đủ điều kiện cho Lợi và chị My, hai chị em nó có cái lót dạ dằn bụng qua đêm cầm cự tới sáng mai được rồi ; nghĩ là làm liền, nó nói cho chị My biết rồi lấy nồi đi ra suối lấy nước trong khi chị My xé hai vắt mì để vào tô và bật diêm, châm lửa vào bếp lò xo. Lợi trở vào, đặt nồi nước lên bếp, không đầy ba phút sau thì nước trong nồi đã sôi sùng sục ; nó cầm cái khăn cũ cầm hai quai nồi bắc xuống từ từ chế nước vào hai tô mì. Chẳng mất thời gian chờ đợi, hai tô mì đã chín và nóng sốt, hai chị em vừa cầm đũa ăn vừa chắc lưỡi hít hà liên tục vì vị chua chua cay cay của từng sợi mì. Ăn xong, Lợi cầm hai cái tô bước ra suối rửa sạch ; lúc này nó mới phát hiện ra hai cái bình toong trống rỗng nước đã rớt đi một ở chổ nào đó mà nó không hề hay biết, còn cái bình xịt nước ớt thì vẫn còn vì nó cứ thủ sẵn nơi tay và hiện nó đang để trong miếu.
Nó lấy đầy bình toong nước rồi trở vào trong miếu, cất tô cẩn thận vào gầm bệ thờ ; vậy là chứng tỏ ngôi miếu này có người hàng đêm đến ngủ trông coi nhưng tối nay, thật chẳng hiểu là họ đi đâu để nhường chổ lại cho chị My và Lợi. Chi My cũng đã trãi chiếc chiếu hoa hơi cũ nơi khoảng gạch trống sau bệ thờ, xếp hai cái gối tai bèo song song ở một đầu chiếu rồi ngồi vừa nắn chuỗi hạt vừa tụng kinh thầm trong miệng. Khoảng 5 phút sau, đợi chị My ngã mình trước, Lợi mới dám khẽ khàng nằm xuống cạnh bên chị ; nó xổ tấm mền cũ màu xám ân cần trãi phần nhiều lên người chị My và nó đắp phần khiêm tốn còn lại. Có lẽ do lạ chổ nên cả hai chị em đều trằn trọc, không ai tài nào ngủ được mặc dù trong miếu không có muỗi, lại rất mát mẻ vì gió luồn vào lồng lộng qua lổ thông tròn.
- Này Lợi, chị cám ơn em nhiều lắm! Nếu chuyến đi này không có em, chắc chắn chị sẽ tự vận mà chết chứ không thể nào chống chọi lại bọn quỷ kia.
- Thôi đi chị ơi! Mình là chị em mà. Ơn nghĩa tính toán làm chi?
- Còn nước ớt em lấy đâu ra vậy?
Lợi chậm rãi kể lại từng chi tiết sự tình xảy ra ngày hôm qua cho chị My nghe và khi đã rõ sự tình, chị My thực sự rất đỗi ngỡ ngàng, ngờ nghệch vì tài nghệ phán đoán của thằng em họ chú bác ruột. Im lặng giây lát, Lợi bỗng lên tiếng khẽ hỏi :
- Chị My ơi, em hỏi chị chuyện này nhé?
- Chuyện gì vậy em?
- Sáu năm trước, lúc chị chưa đi tu – Giọng Lợi hơi ngập ngừng – chị có nhận được thư … em …gửi chị …không?
- Chị có đọc được nhưng đó là em đùa với chị mà, có gì đâu!
Rõ ràng là chị My rất kín đáo, không hề biểu lộ một chút nào cả để Lợi thấu hiểu được nỗi lòng của mình ở chổ chị đã láy câu chuyện chết người đó thành ra chuyện đùa. Trong lúc Lợi cảm thấy thật khó chịu khi thấy chị My cho rằng nó đùa với chị thì bất chợt có một con dơi khá to chẳng biết từ đâu sà xuống gần sát người chị My rồi lại đập cánh bay lên, lao vút qua lỗ thông gió mất dạng. Chị My hốt hoảng, sợ hãi la lên rồi như chẳng biết bấu víu vào đâu, chị luýnh quýnh ôm đại lấy thằng em để tinh thần chị được xoa dịu lại vì con dơi gớm ghiếc kia. Dĩ nhiên, đây quả là cơ hội ngàn năm có một không hai cho Lợi, không chần chờ chi cả mà trong chốc lát, nó đã vòng tay ôm vòng qua lưng người chị họ ; mắt nó ngắm nghiền lại, sung sướng hít ngửi mùi thơm dìu dịu, nhẹ nhàng tỏa ra từ nơi da thịt con gái trinh nguyên sau lớp vải áo tu hành màu xanh nhạt quyện lẫn mùi xà bông Dove thoang thoảng, quyến rũ. Trong chốc lát, không tài nào cầm lòng cho được, không đắn đo suy nghĩ, chỉ cần một thoáng qua của hương tình vị ái, như một cái máy, Lợi cúi xuống hôn nhẹ vào trán, vào mắt chị My. Thật quá đỗi ngạc nhiên vì bất ngờ, chị My không sao né kịp nhưng rồi chị cũng quằn người, nghiêng mặt trốn tránh đôi môi thằng em với tiếng nói mấp máy trong hơi thở :
- Em …..đừng…đừng! Chị…..không …muốn!
- Chị My…em …yêu chị…!
Cuối cùng thì lời tỏ tình thầm kín Lợi chôn giấu trong sáu năm qua nay đã được thốt ra bằng tiếng nói xuất phát tự đáy cõi lòng thương dạ mến của nó ; tuy thế, chị My không lấy làm ngạc nhiên cho lắm vì chị đã đoán biết trước sau gì thì Lợi cũng nói lên lời yêu tiếng thương với chị. Thành thực mà nói, sự mạnh dạn tỏ tình của Lợi nhanh chóng khiến cho chị tuy đã là người tu hành nhưng lại rất phấn khích, sung sướng vì cảm giác nhục dục thế gian và chẳng biết suy nghĩ, quyết định ra sao bỗng chốc chị buông xuôi, thả lỏng người, yên lặng bắt đầu đón nhận những nụ hôn của thằng em chú bác ruột. Lợi mở cờ trong bụng, sướng như muốn điên loạn cả người, nó hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt trái xoan thanh tú, khả ái của chị My ; những nụ hôn âu yếm nó lần từ cái sống mũi ngời ngợi qua hai gò má cao rồi xuống đến đôi môi mềm mại, chiếc cằm lẹm quyến rũ. Chị My nhắm nghiền đôi mắt, cảm kích thực sự vì tình yêu mà hiện tại Lợi trao tặng cho chị ; khi nhận biết thấy đôi môi Lợi đang mày mò, chậm rãi tìm kiếm đôi môi mình, mặc dù quá đỗi ngượng ngùng nhưng chị không vì thế mà phản đối, chối từ. Vậy là chạy trời không khỏi nắng, đúng như nhân gian thường nói “theo tình tình phụ, phụ tình tình theo”, thời gian sáu năm trôi qua đủ cho tình hai chị em thêm chín, thêm mùi mới chớm nở chẳng khác gì đóa hoa hàm tiếu. Lần đầu tiên, nụ hôn đầu đời của chị My trao tặng cho một thằng con trai nhỏ hơn chị những bảy tuổi ; hai chị em trong hơi thở hổn hển, dồn dập đã run rẫy, lúng túng, vụng về cùng nhau nhẹ ướm môi vào nhau rồi nút lấy nút để. Hai bên khóe miệng hai chị em tứa ra nước bọt khá nhiều khiến cả hai phải vừa hôn vừa đưa lưỡi liếm khô cho nhau đặng khỏi nhỏ giọt xuống cổ, xuống ngực.