Chị nửa nằm nửa ngồi trên giường, hay tay chống sau lưng ngả người về phía sau, đôi bàn tay tôi cứ soắn xuýt vờn quanh cái đầu gối, đôi mắt tôi chỉ dám nhìn vào gối chị, đố dám bò lên phía trên thêm một tí nào nữa! nhưng mà khổ! Cặp chân chị “ngon” quá cơ! nó vừa mịn màng, vừa trắng trẻo, lại thuôn thuôn dần , mãi sau không nhịn được tôi đưa dần ánh mắt lên, cục yết hầu của tôi không tự chủ được cứ nhấp nhô liên tục, cặp đùi nõn nà chạy vuốt lên phía trên rồi mất hút sau mép chiếc quần short ngắn cũn cỡn! Giữa hai cặp đùi ấy là một vùng mũm ma mũm mĩn nhô vồng lên giờ đang bị chiếc quần bó chặt lấy nên trông nó nổi hằn cả ra! Chiếc áo thun giờ bó chặt lấy cái bụng thon thon của chị, nó bị hếch lên một chút xíu để lộ ra một tí tẹo mảng da bụng trắng ngần, chị chống tay ngả ra sau nên gò ngực mọng của chị giờ đây cao vút lên, nó căng ra như muốn xé rách chiếc áo chị đang mặc trên người. Trên gương mặt trắng mịn xinh xắn của chị đôi mắt đang khép hờ, cái miệng hồng hồng khẽ hé ra thi thoảng lại suýt xoa vì đau!
Phải lấy hết ý chí tôi mói có thể ngừng tay xoa và bảo chị:
- Chắc mai sẽ đỡ thôi chị ạ! Gắng chịu một hôm vậy! Em xin lỗi!
Chị nhỏm dậy cốc đánh bộp vào đầu tôi và nói:
- Có phải tại em đâu mà xin lỗi! Ngốc!
‘Ngốc” nghĩa là thế nào ấy nhỉ! Tôi không hiểu!
- Thôi, chị nằm nghỉ đi, mai em qua chở chị đi dạy, chân cẳng thế này chắc không đi nổi xe máy đâu!
- Ừ, để mai xem thế nào! Em đi cẩn thận đấy nhá!
Về đến nhà, việc đầu tiên là tôi rút di dộng ra:
- Alô! chị đỡ đau chưa?
- Đỡ nhiều chứ! Sao nhóc đi nhanh thế?
- Vâng! đường vắng mà! nãy em quên mất, không lấy nước uống để sẵn cho chị!
- Chị lấy được mà, đừng lo! Khiếp! Chu đáo thế! thế này chắc chăm sóc người yêu “dẻo” lắm đây nhỉ!
- Thề với chị, em năm nay gần 20 mùa khoai sọ rồi mà vẫn chưa kiếm được mảnh nào vắt vai nói gì đến chăm với sóc!
- Chém à! Chị ko tin, đẹp trai như nhóc mà không có mảnh nào, giấu hở!
- Thật mà! Chị hỏi chị Hà mà xem.
- Ừ thì tin vậy! Khoá em nhiều cô xinh lắm mà!
- ôi giời ơi! Bọn nó tinh là “hoa đã có chủ” sớ rớ chủ nó oánh em chít
- Giỏi võ thế mà cũng biết sợ à!
- Sợ chứ! Như em toàn bị chị đánh đấy thôi (cốc đầu ý), mà nói thật em không thích bọn cùng khoá, mít ướt lắm, không chiều nổi!
- Lại thích các “chị già” á! em ngộ thật! Thôi, để chị giới thiệu cho mấy chị già, lúc ấy đừng có ngồi khóc ăn vạ chị!
- Chị nói đấy nhá! việc không thành em quay qua “bắt đền” chị!
- ơ hay nhỉ! Thế muốn đền gì?
- Lúc ấy hẵng hay, yên tâm đi, nếu có thì chị cũng chỉ bị đền trong khả năng của chị thôi, nếu không đền nổi, em doạ ma chị là cùng chứ gì!
- Này……Ng ta sợ ma đấy nhá! Đừng có doạ chị, ko tí nữa chị ko ngủ được, mai chị giết em!
- He he, hay thuê em đến canh cửa cho.
- Đố dám đấy!
- ơ! em sang thật đây!
- Này!….. Thôi, đi ngủ đi, mai qua đón chị!
- Hi hi, Bye chị, Ngủ ngon!
-
Nằm mãi, tôi vẫn không nhắm mắt nổi, đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương tôi như vẫn đâu đây! Biết làm gì cho quên bây giờ!? Tôi vớ lấy cái điện thoại
- Nhóc con à? Em đang làm gì đấy?
- Ui! Em đang ngồi tuốt lúa, chú là gì mà giờ này chưa đi ngủ
- ……….
- ……….
- Em nhớ rồi! 1 tuần nữa em lên thôi, Chú phải giữ sức khoẻ nhé. Em cũng nhớ… Hà nội lắm!
Ừ ha! một tuần nữa con nhóc sẽ lên, còn một tuần trống trải nữa! Cả năm nay tôi đã quen với sự có mặt của nó trong căn nhà này, giờ nó đi vắng làm tôi cứ thấy thiêu thiếu! Chuyện đến rồi đi của Hân cũng chỉ là một chút thoáng qua trong cuộc sống của tôi, giờ đã trôi qua không níu lại được nên:
“Tôi đã đưa vùng kỷ niệm về tim
Chôn lại đó những bồn chồn day dứt
Hãy đi đi xin đừng đánh thức
Đôi mắt một thời đã nức nở ngủ yên”
……..
Mới sáng bảnh mắt ra tôi đã vồ lấy cái điện thoại lóc cóc nhắn tin:
- Dậy đi chị! mặt trời trèo vào đỉnh màn chị kìa!
- Nhà chị không có mắc màn nhóc ơi!, Chị dậy từ lâu rồi!
- Chờ em qua đưa chị đi ăn sáng xong rồi sang trường luôn nha! Chân chị hết đau chưa?
- Chưa hết đâu! cà nhắc được chứ đứng lâu không được, chị gọi điện sang khoa xin nghỉ mấy hôm rồi!
- Thế à! chờ em mua cái gì mang qua cho chị ăn sáng nha!
- Uh, thanks!
Vệ sinh sáng xong, tôi mua 2 hộp bánh cuốn rồi chạy một mạch đến nhà chị, Bà chị đã dậy từ khi nào vẫn mặc trên người bộ váy ngủ màu hồng nhạt, Hở từ vai tới hai cánh tay trần trắng mũm nhìn đến thích mắt!
- Sao nhóc biết chị thích bánh cuốn mà mua vậy?
- Hơ…thế nó mới…tài chứ lại!
- Đứa nào sau này lấy được nhóc chắc là sướng, vừa khéo vừa đảm!
- Đứa nào thì em không biết, nhưng chị đừng có gọi em là nhóc, mất tư cách của em lắm, em to gần gấp rưỡi chị mà suốt ngày bị cốc đàu với bị gọi là nhóc!
- Thế gọi là cái gì?
- Em không biết, chị gọi là gì cũng được, nhưng dứt khoát không phải là nhóc!
Tôi trợn mắt lên ngó chị, chị cũng tròn mắt lại nhìn tôi, rồi chị bỗng bật cười khúc khích, cái cười làm tôi…xiêu vẹo!
- Thôi được rồi, gọi nhóc bằng tên vậy!
- Chán chị! Còn một lần nhóc, nhóc nữa em gọi chị bằng Bà luôn.
- Á….muốn ăn cốc đầu nữa hả?
Tôi và chị vừa ăn vừa đùa đến tận 10 giờ trưa tôi xách xe chạy đi chợ, dù sao đợt này trường đang thi tuyển nên còn được nghỉ tới hơn 1 tháng, thừa thời gian để “hầu” bà chị…
(TG: Thưa các Bá, từ chap này có những đoạn em sẽ viết dưới góc nhìn của người thứ 3, có thể điều đó sẽ làm các Bá hơi khó chịu khi đọc, nhưng viết như thế nó dễ diễn tả cảm xúc của 2 nhân vật hơn! Các Bá bỏ quá cho! thanks!)
Từ rất lâu rồi Hạnh không đựoc nếm trải cái cảm giác vui vẻ như mấy ngày qua, sự xuất hiện của nhóc Thông như một hòn sỏi rơi xuống cuộc sống vốn đang phẳng lặng và bình yên như mặt nước của nàng. Chuyện tình cảm đổ vỡ cách đây 2 năm khiến nàng sống trầm lặng hơn, Nàng từ chối bất kỳ sự quan tâm nào từ người khác giới vì sợ chuyện cũ sẽ lặp lại một lần nữa. Là ngừoi con gái đã trải qua một vài cuộc tình, nhiều đêm vắng nằm cô đơn một mình nàng vừa buồn vừa khao khát một cái gì đó, một vòng tay khoẻ mạnh, ấm nồng của người đàn ông. Có những đêm buồn nàng nằm ôm chiếc gối, mường tượng ra đang ôm trong tay một ai đó, nàng lăn lóc, trằn trọc mà giấc ngủ không kéo đến. Đôi khi nàng vào mấy trang web chuyên về tình dục mong tìm một cái gì đó để giải toả những bức xúc ngày càng rừng rực trong cơ thể người đàn bà đã từng được nếm trải chuyện trai gái, nhưng đọc những thứ đó nỗi bức xúc trong nàng càng giãy giụa một cách mãnh liệt, phải khó khăn lắm nàng mới kiềm chế được để không đến nỗi phải làm liều…